Chính tả: Truyện cổ nước mình; Phân biệt r/d/gi, ân/âng
I. Nhớ - viết: Truyện cổ nước mình
Tôi yêu truyện cổ nước tôi
Vừa nhân hậu lại tuyệt vời sâu xa
Thương người rồi mới thương ta
Yêu nhau dù mấy cách xa cũng tìm
Ở hiền thì lại gặp hiền
Người ngay thì được phật tiên độ trì
Mang theo truyện cổ tôi đi
Nghe trong cuộc sống thầm thì tiếng xưa
Vàng cơn nắng trắng cơn mưa
Con sông chảy có rặng dừa nghiêng soi
Đời cha ông với đời tôi
Như con sông với chân trời đã xa
Chỉ còn truyện cổ thiết tha
Cho tôi nhận mặt ông cha của mình
II. Phân biệt r/d/gi; ân/âng
1. Phân biệt r/d/gi
- Từ có chứa các tiếng bắt đầu bằng r: rõ ràng, ra vào, cá rô, man rợ, rậm rạp, rung rinh, rung động, rưng rức, réo rắt,…
- Từ có chứa các tiếng bắt đầu bằng d: dịu dàng, hình dáng, bánh dẻo, da dẻ, hạt dẻ, dễ dàng, dinh thự, chất dính, dơ bẩn, con dê, dí dỏm,…
- Từ có chứa các tiếng bắt đầu bằng gi: gia đình, giơ tay, cọng giá, giá cả, giấc mơ, giọng nói, giả đối, giải thích, giảng giải, giảng dạy, giã gạo,…
2. Phân biệt ân/âng
- Từ có chứa các tiếng có vần ân:vân tay, sân bay, tân tiến, cái cân, hân hoan, chân tay, phân biệt, nhân nghĩa, ân nhân, dân chúng, lẩn trốn, khiêm tốn,
- Từ có chứa các tiếng có vần âng: vâng lời, dâng tặng, lâng lâng, nâng đỡ, bâng khuâng, vầng trăng, tầng lớp.